top of page
Search

0710 / Lá chuyển vàng rồi chuyển đỏ

  • Writer: tuluc2001
    tuluc2001
  • Oct 7, 2021
  • 3 min read

Vào buổi sáng trời tắt nắng và đám cây lá vàng đua nhau rũ bỏ hết những phiền muộn
Vào buổi tối trời không trăng và từng đợt gió lạnh bay tới cuốn đi những ước mơ và để lại mỗi suy tư phiền muộn.
Cứ như vậy, những ngày thu cuối đi qua, tui còn lại gì, hàng bài tập tăng dần theo đơn vị, trái bí ngô trước nhà nổi gân đỏ và chuyển xanh úa, đồ khuấy bọt tạo một chút ấm mềm cho ly cacao muối và những trăn trở về thời gian của mình trên đồng hồ cuộc đời.
Nói thêm, trên đồng hồ đó, tui sắp bước qua giấc 4 giờ sáng rồi. 

Cũng là vào một buổi sáng bình thường nhưng có vẻ nhẹ nhõm hơn, vì hôm ấy tui biết mình có thể làm được một việc khác ngoài cái vòng tròn hoàn thành tiểu luận môn này rồi đến thiết kế sản phẩm môn kia. Đó có thể là những việc như nhấc mông lên để điều chỉnh chỗ ngồi, có thể với tay lấy miếng bánh mochi đậu đỏ hay có thể lết bước lên phòng nhỏ cháu ngủ hay là ngồi đây và viết những dòng này.
Và hôm nay mạch cảm xúc lại được bắt nhịp, tui thấy nó tới, dồn dập và cứ báo hiệu điều gì đang đến thật gần. Trước khi viết, tui đã lướt, đã đọc, đã nghĩ ngợi và nghe đủ một bài nhạc trọn vẹn cho đến khi cảm xúc hóa thành hiện hữu ngay dưới khóe mắt này. Và viết là giai đoạn cuối cùng để tôi dành thời gian nói chuyện với chính bản thể đó. Và cảm ơn nó vì đã tới đây, trong một buổi sáng không nắng và lá vàng vẫn cứ rơi ngoài vườn.

Một câu chuyện đến từ nghệ sỹ mà tui yêu quý, về một bài hát anh viết trong những ngày ngồi bệnh viện mong chờ hy vọng. Tui không thể gọi đây là sự khước từ với chính đứa con tinh thần mình tạo ra trong những ngày mẹ anh phải nhập viện với căn bệnh liên quan tới não, cũng không thể lên tiếng thay anh rằng nỗi đau ấy tuy có chuẩn bị nhưng không thể sẵn sàng đón nhận. Bài hát anh viết để, tặng mẹ, nhắc nhở anh, tâm sự với lũ con như tụi tui, thì vẫn mãi là một bài hát tui ngân nga mỗi khi nhớ về căn nhà 264 ở nửa kia Trái Đất.
Và đâu đó, tui lại áp đặt câu chuyện của mình, vì nếu tui là anh, nếu bài hát đó là cuốn album gia đình tui tự làm trong ngày tri ân, rồi sẽ có một ngày, tui cũng sẽ tạm cất nó lên một góc tủ cao, lồng nó vào một tệp hồ sơ sạch sẽ và không quên đánh dấu nó lại. Vì có những lúc tui giấu cảm xúc, không phải vì ái ngại vì sự bộc lộ, mà là suy nghĩ nhiều hơn và vỗ về cho thứ cảm xúc bùng nổ ấy, nó âm ỉ cả ngày bên trong thế này, việc xem lại album ấy, tim tui sẽ nghẹn mất.

Và không quên, sau dấu chấm xuống dòng, là link video. Hãy xem video, dù là vài giây đầu, hãy nghe hết bài, để thấm cái ngân nga của anh.
Cảm ơn anh rất nhiều, người nghệ sỹ tui yêu quý.
https://youtu.be/__Z5_4JSsos 


 
 
 

Recent Posts

See All
Rồi một ngày sẽ biến mất / 2204

Vì sao lại có người chọn đi hay ở lại? Liệu sự cố gắng để hiện diện trong mắt người khác có khiến bản thân được đứng ở vị trí trọng dụng...

 
 
 
Nỗi sợ đến từ quá khứ / 1704

Có mấy khi mình ngồi lại và viết những dòng này, không phải để giãi bày hay kể lể, mà là đánh dấu cho một suy nghĩ mới của bản thân. Ít...

 
 
 

Comments


bottom of page