top of page
Search

0109 / Nhật ký đi bay mùa dịch

  • Writer: tuluc2001
    tuluc2001
  • Sep 2, 2021
  • 7 min read

Dưới đây đúng kiểu là nhật ký gạch đầu dòng đầy lỗi ngữ pháp. Nhưng lúc đó cao trào quá, mà lại có mưa lất phất bên ngoài, nên mình chặn dòng suy nghĩ chả kịp :)))))

TẠM BIỆT BA MẸ

  • Thật sự lúc ở nhà, đã tự hứa với lòng là kìm nước mắt lại, có xúc động đến cỡ nào cũng phải ôm ba mẹ thật chặt và cười. nhưng khi thấy ba khoác cái áo xám thơm đầy mùi đất rẫy, mẹ vẫy tay và cầm chiếc điện thoại để ghi dấu lại giây phút này. Mình phải vội quay mặt đi, cắn chặt răng và hít hơi sâu để khóc bật thành tiếng khóc xé lòng.

  • Mình lên lạy ông bà, tổ tiên, thổ địa nhà mình, mình chỉ mong đúng là ba mẹ có sức khỏe để đợi mình mua được chiếc xe, chở ba mẹ đi vi vu đó đây. Rồi đi vô phòng ngủ xem lại lần cuối có quên gì hem, mà như sắp phải đi ra chiến trường, mình khụy người để có thể hít được một hơi thật sâu, thật đã cái lồng ngực và cũng để kìm nước mắt. Và mình bước đi.

  • Tất nhiên mình ôm thật chặt ba mẹ, nhưng mình muốn hơn nữa, ôm đến mức áo ba bị mình làm quệt nước mắt nước mũi tùm lum, mình muốn ôm lâu hơn nữa, dể có thể rít cái hương thơm từ ba mẹ và mang theo mình. Nói tới đây tự nhiên lại mong có một sáng chế cho việc lưu giữ hương thơm của người thân, để khi ở xa, vẫn có thể có được cảm giác ôm trọn người đó mà rít cái mùi đặc trưng của người đó.

  • Mình mang giầy, kiểm tra hành lý, nhìn lại một vòng ngôi nhà.

  • Mình nghẹn, đau rát họng, nhưng tạ ơn trời, mình đã thốt ra được với ba mẹ: “ba mẹ tuyệt đối phải giữ sức khỏe, hãy hứa với con như vậy nha”. Rồi mình ôm chặt hai người.

  • Lên xe rồi, anh Nam tài xế, không biết phải vô tình hay là anh hiểu được cảm giác của mình, anh mở cửa sổ xe xuống, để mình được nắm tay của mẹ, mình nhớ cái cảm giác chạm vào bàn tay ấm nóng, da bị căng ra do làm việc nhà, nhưng cũng thật mềm mại và bao dung, mình níu tay mẹ, và xe bắt đầu chạy. Và mẹ vẫn cầm điện thoại để quay lại khoảnh khắc đó. Nãy gọi điện cho mẹ, mới biết, mẹ òa khóc sau đó, vậy mà hồi nãy chỉ có mình mình khóc, mình tệ ghê :((((

  • Xe chạy chầm chậm, ba lấy chiếc honda quen thuộc chạy theo sau xe mình để chắc rằng con gái yêu qua chốt kiểm soát an toàn, dịch mà, ba hay lo những điều nhỏ xíu, mà mình yêu lắm những lời căn dặn đó.

  • Nhưng cũng thật may, và cũng thật buồn, chốt kiểm soát ko chặn xe mình lại, anh Nam tài xế cứ thế chạy một lèo ra khỏi con hẻm. Mình thấy bóng ba đứng lại, mình muốn ba thấy mình vẫy tay, mình muốn quay lại khoảnh khắc này. Nhưng không, mình chỉ muốn thu trọn vẹn hình dáng ba trông ngóng con xe đi được an toàn, bằng chính đôi mắt mình. Mình đau lắm, thương ba và thương có cái lo lắng nhỏ xíu đó, ấy thế mà mình khóc mà nghiến răng ko kịp, môi mình run lên và cứ nhìn ở phía ba gần khuất dạng.

  • Chỉ trong tích tắc ngay khi dáng ba biến mất, trời đổ cơn mưa nhẹ.


TRÊN ĐƯỜNG ĐI:

  • Mình bắt đầu sợ cảm giác một mình này, mình đang phải bước vào một cuộc chiến cuộc đời để tìm ra cuộc sống cho riêng mình. Ba mẹ đã chuẩn bị hành trang và đã là hậu phương vững chắc cho mình, nhưng mình sợ lắm cái cảm giác thời gian sắp tới sẽ ko còn được e ấp, yêu chiều và nũng nịu ba mẹ. Sợ lắm chứ

  • Lấy giấy tờ cuối cùng để đủ hồ sơ du học, mọi thứ đều sát nút. Như là một thử thách đòi hỏi sự kiên nhẫn, căng não của mình.


TỚI SÂN BAY:

  • Nơi này vắng tanh, lúc tới chỉ có mình mình, thật sự không mường tượng được một nơi đã từng đông đúc và ồn áo đến thế nào, giờ đây chỉ có mình mình cảm nhận sự nóng bức và tĩnh lặng này.

  • Đi vô trong ngồi ngay ở cổng check in, còn 5 tiếng nữa mới mở cửa check in và 8 tiếng nữa để lên máy bay.

  • Mình cũng thấy những gương mặt mệt mỏi vì đợi chờ ở đó, bên trong càng lạnh người hơn, vì trần nhà cao ơi là cao, mà chỉ có mấy móng người cùng các kiện hàng nặng nề. giờ giới nghiêm 6h là thứ gì đó làm ta hao tâm tổn sức.

  • Mình chọn một góc ngồi khác, đối diện là khung cửa sổ rộng lớn với rất nhiều cây xanh và bầu trời

  • Mình ăn hết phần cơm gà mà mẹ làm, thặt sự muôn đời vẫn là món mình muốn ăn nhất.

  • Xog rồi cứ ngồi đợi, đi ra xem lại cho chắc quầy check in, thay áo, ngồi đợi, nghe nhạc và gọi điện người thân

  • Sở dĩ mình không thông báo việc mình đi đến người quen, chắc là mệt với việc phải trả lời ra sao nếu mọi người lo lắng hoặc muốn làm gì đó cho mình ở những giây phút cuối cùng. Cái rồi dịch, mình cũng ko làm gì được và cũng phải lo đủ thứ hồ sơ thủ tục, mệt mỏi có nhưng chắc sẽ ko mệt bằng việc đi nói trước với những người thương của mình việc mình sẽ đi du học nhưng cũng chưa chắc hồ sơ sẽ xog xuôi, chỉ là một cảm giác không trọn vẹn và mình không muốn thông báo cho ai cả. Chỉ mong mọi người hiểu.


TRÊN CHUYẾN BAY

  • Tệ nhất là bị jet lack ở chuyến bay đến Hàn, thể trạng lúc đó của mình thật sự tệ, Mình buồn nôn, bụng lâng lâng vì còn đồ ăn chưa tiêu hóa, nhức đầu pha lẫn chóng mặt, nước mũi cứ chạy ròng ròng, mí mắt đau rát. Tê nữa là cơ thể cứ như đang bốc cháy, mình toát mồ hội rất nhiều nhưng vẫn bị lạnh sống lưng, và có cảm giác hàng cái kim đang chích mình, từng đợt từng đợt như vậy.

  • Minh cố gắng nằm xuống ghế, có đau lưng vì cái thế nằm hơi vẹo, nhưng đổi lại thì cơn đau đầu phần nào sẽ giảm.

  • Tạ ơn trời là mình xuống máy bay trong tinh trạng vẫn đi được.

  • Chuyến bay tới Can 13 tiếng thì tuyệt vời, đồ ăn ngon, ko mệt. chỉ là hơi tiếc vì không nghe lời mẹ lấy con pluto ra nằm ôm ngủ, không lấy mỳ ra ăn và cũng có snack để nhâm nhi. chỉ ngồi đó, ngủ rồi mở mắt và chán chường khi biết chỉ mới bay đc ⅕ đường.


NHẬP CẢNH:

  • Lúc này mình có sợ hay không thì ko nhớ, nhưng mình biết mình đang làm gì, hít một hơi thật sâu và rảo bước nhanh đến khu nhập cảnh

  • chuyến bay của mình có rất nhiều du học sinh, họ có tụm năm tụm bảy để cùng nhau làm thủ tục.

  • Mình chọn cái máy khai báo an toàn và xa mọi người, dịch mà.

  • Cũng dễ sử dụng, mình lấy được phiếu khai báo lại vội nhanh xếp hàng để tới quầy hải quan.

  • Thật sự hơi chậm chân, rất nhiều du học sinh cũng làm thủ tục.

  • Tới lượt mình, đầy đủ giấy tờ, trả lời mạnh dạn, cộng thêm cũng đã quan sát tình hình mấy bạn trả lời trước đó. mình cứ thế mà qua cổng hải quan 1 đầy tự tin.

  • Tới cổng hải quan 2 để lấy study permit, mình quen một bé thông qua việc hỏi đăng nhập wifi

  • thật sự nhà mình đợi mình báo, ba mẹ và chị 3 thức tới 2h sáng chỉ để biết mình có tới nơi an toàn chưa. thấy nhà nhắn tin dài, toàn là thông tin chuyến bay của mình đã hạ cánh, chắc mẹ lo, hai chị mình lo, ba thì mong cuộc gọi điện từ mẹ. nếu lúc đó mình cố chấp ko truy cập wifi và báo nhà biết, mình sẽ tán mặt mình mất

  • lấy giấy tờ xog xuôi, rồi làm thủ tục mua sim xét covid

  • Ngồi nghỉ tý để call với nhà rằng: Nu đã tới canada thành công rôi

  • Mình thấy ánh mắt hai chị mình nhìn mình tự hào lắm, đúng là vẫn thích được làm em gái bé bỏng của hai chị, chị Hai cười, chị Ba khen GIỎI, còn gì tuyệt vời hơn :)))) mình cũng gặp được mẹ một chút, thấy mình là mẹ cười liền, dù 2h sáng, và mình thấy rõ vẻ mệt mỏi của mẹ, nãy gọi điện, mẹ cũng không ngủ được hôm mình bay


DI CHUYỂN VỚI 5 HÀNH LÝ

  • Một mình mình đã di chuyển 2 cái vali siêu to khổng lồ, 1 cái xách tay vali, một balo nặng, đi đến tận phòng hehe


ĐÁNG NHỚ

  • Chắc sẽ là hình ảnh ba chạy xe theo mình để chắc rằng con gái qua chốt kiểm soát an toàn

  • nhớ ánh mắt hai chị trìu mến và tự hào về mình

  • nhớ cuộc gọi dài của dì Mười, Mười khen mình dữ lắm, và thương Mười nhiều

  • mẹ không ngủ được hôm bay

  • cảm giác jet lack tệ hại nhất

  • món cơm bimbap ngon đỉnh với nc sốt

  • thật sự chuyến đi rất là suôn sẻ, mình cảm nhận rõ chị bé ba, tổ tiên đang dõi theo và hỗ trợ mình, vững tin và mạnh dạn bước đi một mình.



ree

 
 
 

Recent Posts

See All
Rồi một ngày sẽ biến mất / 2204

Vì sao lại có người chọn đi hay ở lại? Liệu sự cố gắng để hiện diện trong mắt người khác có khiến bản thân được đứng ở vị trí trọng dụng...

 
 
 
Nỗi sợ đến từ quá khứ / 1704

Có mấy khi mình ngồi lại và viết những dòng này, không phải để giãi bày hay kể lể, mà là đánh dấu cho một suy nghĩ mới của bản thân. Ít...

 
 
 
0710 / Lá chuyển vàng rồi chuyển đỏ

Vào buổi sáng trời tắt nắng và đám cây lá vàng đua nhau rũ bỏ hết những phiền muộn Vào buổi tối trời không trăng và từng đợt gió lạnh bay...

 
 
 

Comments


bottom of page