top of page
Search

0307 / Những bóng ma trong đời

  • Writer: tuluc2001
    tuluc2001
  • Jul 4, 2021
  • 3 min read

* Bài hát nghe kèm: James Vincent McMorrow - Ghosts



ree

Hôm nay đọc truyện, đến cảnh mọi người trầm trồ vì trên trời xuất hiện Angels Ladder, những bậc thang ánh sáng tuyệt đẹp dẫn lối đi đến những tầng mây cao nhất, nơi mà ta tin ở đó có Thiên Đàng tồn tại.

Nhưng trước mắt anh là người Thương, những nấc thang thiên đàng đó lại trở thành phông nền tô điểm ánh sáng hào quang từ con người đứng trước mắt anh đây. Muốn chiếm hữu, không muốn váy bẩn, muốn lùi về đằng sau, không muốn trở nên vô hình, muốn và khao khát người ấy trở thành của riêng mình. 

Nhưng anh không là ai, không ai biết anh, anh cũng không biết ai, những mối quan hệ xung quanh khi nhìn lại, đều được liên kết bởi tình máu mủ, thăng chức công việc, người hiểu mình nhất, người mình ghét. Nhưng đối với người ấy, anh không thuộc về đâu cả. Không hiểu, không quan tâm, không ghét cũng chẳng quen thuộc, muốn chạm nhưng không có lý do, muốn khóc cùng nhưng lại kìm nén. Hai con người rơi vào cùng điểm giao nhau của sự hấp dẫn, nhưng lại sống ở hai thế giới khác nhau, quá khứ của người này lại không có mặt của người kia, cũng một ngã tư đợi chờ hôm trời mưa, nhưng người ấy nhìn vào khoảng không, còn anh thì nhìn vào người.

Chúng ta là những bóng ma mãi không thể chạm vào nhau. Chúng ta là những bóng ma mưu cầu trong một xã hội đầy yêu cầu. Anh phải đợi đến bao giờ để em có thể tháy anh một cách hiện hữu, không mờ nhạt và tầm thường, mà là một anh trọn vẹn. Sẽ phải làm sao để biến những bóng ma xung quanh anh thôi không còn màu xám và nhàu nhĩ, phải tô lên bằng màu sắc gì để có thể nhìn nhận rõ ràng nhất về con người ấy? Anh có cần phải làm như vậy không, hay cứ mãi để những nhân vật trở thành bóng ma, vì chúng ta sẽ không thấy, không chạm, không cảm nhận, không suy nghĩ hay đau đớn. Và liệu anh có nên chọn trở nên nổi bật, vẩy lên thân thể những vệt màu sáng và nổi bật nhất, để xã hội dùng lăng kính phóng đại nhìn vào anh như đang nhìn một bức tranh trừu tượng, họ sẽ phán xét chứ? Hay thể hiện một chút thế giới quan và góc nhìn của riêng cá nhân họ? Họ sẽ dùng anh như một dịp để có một mối quan hệ mới, hay họ sẽ tự cho mình quyền tùy ý điều chỉnh màu sắc của anh theo màu sắc của riêng họ. Và liệu có ai sẽ hỏi cảm xúc của một bức tranh trừu tượng chứ?

Nhưng vì em là người Thương của anh và riêng mình anh, những sự ồn ào phán xét đó, anh sẽ nhẹ nhành che đậy bằng lời bài hát này. Vì vậy, em à, thiên thần của anh, ánh hào quang chiếu rọi cuộc đời anh, hãy đừng giày vò anh bằng những câu trả lời như lũ người kia đang nhòm ngó anh. Vì em đặc biệt và hiện hữu trọn vẹn trước mắt anh, nên đừng vội vàng mà buông câu trả lời. Hãy dành thời gian để tò mò về anh, hãy hỏi anh nhiều hơn là trả lời, hãy đợi chờ cho sự phản hồi của anh hơn là chiêm nghiệm một cuộc đời khác không phải của mình. Anh vẫn luôn ở đây và nhìn ngắm nét mặt tương tư đó của em, thời gian này thật tuyệt. Và từ đó, vượt xa hơn những câu trả lời, em tìm thấy em ở nơi cuối khoảng lặng, em bỏ lỡ xã hội nhưng không đánh mất chính em. Em tự chủ và tuyệt đẹp trong việc tìm những suy nghĩ mới thông qua những câu hỏi. Vằ đó là cách thế giới hình thành, cách vạn vật tìm được lời lý giải, và là cách anh yêu em. 

Yêu trọn vẹn và hiện hữu, em à.
 
 
 

Recent Posts

See All
Rồi một ngày sẽ biến mất / 2204

Vì sao lại có người chọn đi hay ở lại? Liệu sự cố gắng để hiện diện trong mắt người khác có khiến bản thân được đứng ở vị trí trọng dụng...

 
 
 
Nỗi sợ đến từ quá khứ / 1704

Có mấy khi mình ngồi lại và viết những dòng này, không phải để giãi bày hay kể lể, mà là đánh dấu cho một suy nghĩ mới của bản thân. Ít...

 
 
 
0710 / Lá chuyển vàng rồi chuyển đỏ

Vào buổi sáng trời tắt nắng và đám cây lá vàng đua nhau rũ bỏ hết những phiền muộn Vào buổi tối trời không trăng và từng đợt gió lạnh bay...

 
 
 

Comments


bottom of page