310 /5 Bèo Trôi Bên Sông.
- tuluc2001
- Jul 4, 2021
- 2 min read

Mẹ kể, hồi xưa tụi Giặc nó đến quê mình, nó đốt trụi lũi cái xóm chợ duy nhất của quê, trong đó có cái góc tạp hóa nhỏ của Bà Cố Nu.
Tiệm tạp hóa nhỏ ấy lại được chuyển xuống ghe, và một cuộc sống nơi sông nước bắt đầu từ đó, cũng chính là những ký ức thuở ban đầu của Ngoại tôi khi còn là đứa trẻ.
Và vẫn trên chiếc ghe có tiệm tạp hóa nhỏ đó, Ngoại phụ Cố, Ngoại mừng ăn, và Ngoại gặp được Ông và sinh các cậu dì và Mẹ Nu.
Ngoại tuyệt lắm, cái gì cũng làm, đảm đương hết cả cái tiệm tạp hóa, thu chi trên ghe, cuộc sống trên ghe, nấu đám và mở chỗ ăn nhỏ sáng trưa chiều để kiếm thêm, nói nhỏ vậy thôi nhưng Ngoại sẽ thức từ rất sớm, sẽ đun củi lửa thật nhiều trên con ghe tĩnh lặng, và một nồi nước thật to làm nước dùng, và vì củi lửa lớn, và vì nấu rất nhiều và chỉ có mình Ngoại, nên đôi mắt của Ngoại dần dần kém đi và sau này có thể nói là không thể nhìn thấy được.
Cái rồi sự khổ cực ấy cũng được đền đáp, làm ăn khấm khá, Ông Bà Ngoại đủ tiền để cất được một căn nhà trên bờ, kế sông và là nơi lục bình hay trôi ngang, mang theo bao kỉ niệm con cháu trong nhà. Thời ấy đơn giản, ai sinh con, dòng họ gì đều mang lũ trẻ tập trung một chỗ để dễ nuôi, để Ông Bà Ngoại được nghe tiếng cười của lũ trẻ con, nó thật sự làm con người trẻ đi.
Nu không được gặp Ông Ngoại, cũng không được nghe tiếng của Bà Ngoại, ký ức gói gọn trong khung hình của Ông Bà, nhìn thật hiền từ và phúc hậu. Nu cảm thấy may mắn khi dòng máu ấy Nu được hưởng trọn nồng ấm trong người mình.
Và cuộc sống cứ thế tiếp diễn, như bèo dạt ngày nào bên Căn Nhà Cũ trôi lững lờ trên sông mỗi hôm Ông Ngoại ngồi ghế đá dưới góc cây to, để đợi đón đàn cháu về. Nu thấy được nụ cười của Ông Ngoại nắm tay các chị Nu đi về nhà, nơi có Ngoại, các cậu, dì và mẹ đang phụ đun củi lửa để chuẩn bị bữa cơm chiều cùng nhau. Như vậy là đủ để Nu mỉm cười mỗi lần nghỉ đến.
Giống như bèo dạt bên sông hiên Nhà Cũ, trôi ngang qua đời nhưng mỗi lần nhìn nó đều cảm thấy bình yên, thiêng liêng và biết ơn.
Comments