top of page
Search

0109 / Chuyến đi không thông báo

  • Writer: tuluc2001
    tuluc2001
  • Sep 2, 2021
  • 3 min read


Chuyện là mình đi du học. Có lẽ lâu lắm mới về. 
Quyết định này được đưa ra vào đầu năm 2020 nhưng mãi đến đầu năm 2021 mình mới có câu trả lời đạt được 69,9% khả năng mình CÓ THỂ đi được, và đến tháng 6/2021 khi dịch lan ra chóng mặt tại Việt Nam thì con số ấy dường như giảm xuống 43% (đi ra khỏi nhà cũng cần xác nhận đủ thứ và mấy chục giấy tờ cần đang được xác nhận). Và đến tận khoảng khắc cầm tấm vé máy bay, hoặc ngay cả khi mình đang đứng trước hải quan của đất nước Canada, cũng không có gì chắc chắn mình sẽ được nhập cảnh (vì đã có trường hợp bị trả về do kẹt giấy tờ ở của hải quan này).

Mình kể như vậy, vì muốn hít một hơi thật sâu và nhớ lại lý do... vì sao mình đã không thông báo với những người thương của mình về lần đi này. Và liệu lần bùng dịch này có xảy ra hay không, mình vẫn sẽ không thông báo chính thức mà chỉ tận hưởng lần đi chơi trước ngày bay với đồng bọn, nhâm nhi la cà mấy quán vừa ngon vừa rẻ vừa quen thuộc, sẽ ôm tụi nó thật lâu và chặt, thủ thỉ mấy lời cảm ơn sến rện (mà kiểu gì tụi nó cũng sẽ nghi và hỏi ra chuyện, người thương mình mà, tụi nó hiểu hết cái ruột của mình ^^). 

Nhưng dịch xảy ra, ngồi trước hiên mà nhìn trời xám xịt mỗi độ chiều, lâu lâu có ngày nắng hồng thì hôm đó lại nghe tin tiếp tục giãn cách và giấy tờ ngày càng khó khăn. Ba mình lau vội nước mắt khi chạy lên phường xin cái giấy di chuyển cho con gái, đôi mắt Mẹ trở nên khô cằn hơn vì những cuộc gọi cập nhật thông tin không mấy khả quan, hai chị mình lo khi nghe tin từ xa, nhưng lo hơn là đứa em này sẽ phải tự đi ra sân bay MỘT MÌNH, bay chuyến bay MÌNH ÊN và đáp xuống tự cách ly MỘT THÂN NÓ. Và có lẽ, những cái lo cứ chồng chất ngày càng nhiều như những đám mây sẽ một ngày tối đi khi đêm xuống, che phủ hết những suy nghĩ khác, và che luôn cả việc...mình phải báo cho đồng bọn biết. 

Mình cân nhắc kỹ, ngủ một chập rồi giật mình mở mắt về những phản ứng mà đồng bọn sẽ phản hồi, liệu tụi nó có ghét mình không, mắng mình cũng được nhưng liệu có cắt đứt mối quan hệ này? Nhưng liệu làm vậy rồi, tiếp theo là gì? Mình cũng không gặp được mọi người, không biết có đi được hay không và phỉ phui là thông báo xong mà bị kẹt lại thì càng khiến mình có một nỗi ám ảnh khó tả. Ừa, lúc đó kinh khủng như vậy nhưng mấy ký lô cơ thể thì vẫn tăng vù vù, dù sao bữa cơm với ba mẹ vẫn phải ăn thật ngon miệng.

Vì đã gần một tháng mình mới lục lại dòng cảm xúc lúc ấy và viết bài này, tất nhiên đã vơi bớt hơn một nửa những suy nghĩ lộn xộn, và chỉ còn lại cái lý do thật nhất mà mình có thể đưa lên đây, vì có khi đồng bọn đọc được. Nhưng mình nhẹ nhõm lắm, tụi nó thật sự là người thương của mình, một hệ thống tinh thần luôn ở đây và đợi mình về ăn chè khúc bạch, omely, súp cua, bún mắm, há cảo, cá viên, cà phê socola, gà Hong Kong, trà sữa PIG và đan len cho mình. Kế bên mình đây là dàn hoa tím đang lung lay, mình thấy thật hạnh phúc như cách tụi nó đang đón ánh sáng mỗi ngày.

Cảm ơn và xin lỗi, vì đã kiệm lời dẫn đến những sự hụt hẫng trong mắt mọi người, nhưng đó là động lực cho mình, rất lớn, rất ý nghĩa. 

Xin gửi đến bài hát này, hãy đi ra ngoài vào một buổi chiều hoàng hôn màu vàng hồng, nghe nó và tìm hình dáng của mình ở phía bên này Trái Đất nha.
https://www.youtube.com/watch?v=56WBK4ZK_cw 



ree

 
 
 

Recent Posts

See All
Rồi một ngày sẽ biến mất / 2204

Vì sao lại có người chọn đi hay ở lại? Liệu sự cố gắng để hiện diện trong mắt người khác có khiến bản thân được đứng ở vị trí trọng dụng...

 
 
 
Nỗi sợ đến từ quá khứ / 1704

Có mấy khi mình ngồi lại và viết những dòng này, không phải để giãi bày hay kể lể, mà là đánh dấu cho một suy nghĩ mới của bản thân. Ít...

 
 
 
0710 / Lá chuyển vàng rồi chuyển đỏ

Vào buổi sáng trời tắt nắng và đám cây lá vàng đua nhau rũ bỏ hết những phiền muộn Vào buổi tối trời không trăng và từng đợt gió lạnh bay...

 
 
 

Comments


bottom of page